Hắn tỉnh hẳn khi con mèo cái đã bị triệt sản của nhà hắn bỗng dưng kêu ré lên như nhìn thấy mèo đực. Mới 7 giờ sáng mồng tám tháng 3 mà căn nhà đã trống vắng. Nhà có ba mống thì vợ hắn là bác sỹ hôm nay phải đi trực sớm vì dịch Covid-19, thằng con trai đang làm trong miền nam. Từ dạo nghỉ hưu sớm hắn lãnh thêm vai trò Táo Ông, lo việc nội trợ bếp núc trong nhà.
Chẳng phải mồng 8 tháng 3 thì vẫn như mọi ngày, hắn lững thững xách làn ra chợ cóc của phường. Hắn nhẵn mặt ở cái chợ này đến nỗi mua bán không cần nói. Hàng thịt cá hay rau quả nhìn thấy hắn là tự động lấy đúng chủng loại và khối lượng theo đúng ngày chẵn lẻ. Vừa đặt mông xuống cái ghế nhựa thấp tè, bà hàng xôi vẫn như mọi ngày chẳng cần hỏi đưa sẵn gói xôi 7 ngàn không ruốc. Cả cái chợ này chỉ có hắn là ăn 7 ngàn xôi, thiên hạ người ta ăn ít nhất là 10 ngàn. Mọi người đang chen chúc vào hàng hoa. Hắn nhìn cảnh chen nhau với ánh mắt kẻ cả. Kể cả là mồng 8 tháng 3 đi nữa thì hắn nhẩn nha chẳng vội. Hai hôm trước hắn đã mua 3 cành hoa Ly giá chỉ có 30 ngàn tặng vợ, mua sớm cho rẻ. Đố ai ép giá được hắn.
Vợ hắn ra khẩu dụ cả ngày hai vợ chồng chỉ được ăn hai lạng thịt ba chỉ để không thừa calo. Cô hàng thịt Thạch Thất mọi ngày thoáng thấy bóng hắn từ xa chẳng cần hỏi đã nhanh tay xẻo cho hắn hai lạng ba chỉ, bỗng dưng hôm nay mát mẻ chào mời :
- Anh ăn mông nhé, mông em hôm nay ngọt lắm. Anh ăn cho biết mùi mông.
Cái mông của người đàn bà xứ Đoài nào mà chẳng ngọt. Duy chỉ có tảng thịt lợn mông sấn mà cô hàng thịt đang vân vê là cứng nhắc như thịt đông lạnh.
- Hôm nay vợ anh dặn ăn cá.
Hắn chối khéo và lảng sang hàng đậu phụ. Cô hàng thịt quay sang thẽ thọt với một bà sồn sồn dáng phu nhân.
- Em đã bảo mông sấn ế mà. Mông chị để ngăn đá từ hôm qua đến giờ ai người ta sờ vào.
Hóa ra phu nhân kia sáng qua trong cơn lốc mua vét thực phẩm sau thông tin dịch Covid -19 đã gánh luôn 50 kg mông sấn với giá 200 000 đ/ kg, về nhà chồng chê con ngán thịt nạc khô, không chịu ăn nay phải đi nài nỉ hàng thịt bán lại hộ với giá 70 000 đ/kg mà không ai mua.
Chợ vắng hoe. Hôm qua người ta tranh cướp thực phẩm ních chật nhà rồi, nay ai còn mua gì nữa. Trong tủ lạnh nhà hắn còn dững hai con cá trích kho mật, giỏi lắm thì bữa trưa nay chỉ mình hắn ăn hết một con, vẫn còn một con để đến bữa tối. Hắn mua hai bìa đậu , một củ su hào, ít hành , một quả ớt chỉ thiên và dặt dẹo đi nốt hết đoạn chợ cóc dài 30 m mặc dù chẳng phải mua gì nữa. Mấy năm nay ngày nào hắn cũng đi chợ nên cái sự đi chợ của hắn như là một phần tất yếu của cuộc sống chợ cóc. Rồi bỗng dưng lan truyền trong chợ thuyết âm mưu rằng hôm nào hắn không đi chợ là các bà tiểu thương hàng họ ế ẩm . Tự dưng hắn nghỉ chợ là mấy mẹ bán hàng thấy bất an, lại phải đốt vàng mã cầu cho đắt khách.
Đi hết khẩu chợ cóc, cười duyên hết với các mẹ tiểu thương sồn sồn để an dân. Hắn ghé vào quán chè chén hút trộm vợ điếu thuốc lào, bỗng tiếng chuông điện thoại đặc trưng của vợ réo khẩn cấp. Hắn tái mặt ngó quanh xem vợ hắn ngồi chỗ mô mà vẫn biết hắn hút thuốc. Hóa ra qua Zalo vợ lệnh cho hắn mua thêm nhiều thực phẩm vào vì hôm qua thiên hạ tranh nhau mua hết rồi, hôm nay thực phẩm thể nào cũng hạ giá…Đúng là đàn bà vốn dĩ cao mưu. Hắn đi chợ cả năm chỉ thấy tiêu tiền không thấy lãi đồng nào mà vợ chỉ cần một ngày Covid-19 đã kiếm được kha khá. Hắn hí hửng mua thêm đồ ăn theo lệnh vợ nhưng khi rút ví thanh toán mới biết tiền chợ vợ hắn đưa theo tuần vừa hết…Lại phải nhắn tin qua Zalo để vợ chuyển thêm tiền vào tài khoản của hắn. Vụ đầu tư này có lãi nên không con cá mập nào bỏ qua được…Mua được nhiều đồ rẻ không khéo tối nay mụ vợ lại thưởng, cho lên đỉnh Bồng Lai mà ngất ngư..