Tháng giêng với hương xuân bảng lảng quanh ta. Con sông trước nhà loang loáng vệt nắng trên sóng nước. Con đường xuyên qua làng rợp đầy nắng với hương xuân. Xuân đến và ngập ngừng lúng liếng trên đôi mắt thiên thần của các cô gái 17. Vạt vườn bên gốc cây lộc vừng trước nhà bỗng xanh um. Xuân đến và đang mỉm cười với ta. Xuân năm nay thật rạo rực và đam mê.
Xuân về và ta bỗng dưng nhớ điều gì đó thật mơ hồ. Không phải mùi hương đầy nhục cảm của người ta yêu, không phải một thời trai trẻ với nụ cười và ánh mắt rạo rực khó quên …Đêm giao thừa không có sao nhưng đầy một trời mơ ước. Xuân rực rỡ với nụ cười thiếu nữ, ánh mắt đa tình và ánh nắng mềm mại của tháng giêng cùng làn gió nhẹ thoảng hương thầm. Con đường thiếu nữ đi bỗng nhiên nở đầy hoa trong mắt kẻ đa tình đáng yêu.
Tháng giêng về….Gió bỗng vuốt ve má hồng thiếu nữ làm lòng người chông chênh. Sao em không về với anh để nắng tháng giêng thêm rạng rỡ. Tháng giêng về …. Ta bỗng nhớ một cái ôm thật nhẹ nhàng khi đi trên đường làng đầy nắng.
Ta muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Ta muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi